Tại sao chúng ta phải ngồi thiền?
Muốn ngồi thiền, trước chúng ta phải biết lý thuyết, sau mới thực hành
được. Tại sao chúng ta phải ngồi thiền? Phật dạy trong bốn oai nghi
chúng ta đều tu được hết. Bốn oai nghi là đi, đứng, nằm và ngồi. Tuy
nhiên trong số bốn oai nghi đó, các Thiền sư nói chỉ có ngồi là thù
thắng hơn cả.
Tại sao? Vì lúc bình thường, tâm nghĩ
suy hơn thua, phải quấy của chúng ta dấy khởi liên tục. Chẳng những nó
liên tục trong lúc bình thường, mà ngay cả khi sắp vào giấc ngủ, mình
muốn không mà nó vẫn cứ nghĩ lung tung. Chừng nào mệt mỏi quá nó mới
chịu nghỉ cho mình ngủ. Như vậy lâu nay chúng ta bị các thứ vọng tâm đó
che đậy lôi kéo mãi.
Dưới con mắt nhà Phật, chúng ta không phải tìm Phật ở đâu, mà chính tâm hằng tri hằng giác của mình là tâm Phật. |
Tất cả phân biệt hơn thua phải quấy
đều từ ý phát sanh. Ý nghĩ tốt, ý nghĩ xấu, ý nghĩ phải, ý nghĩ quấy v.
v… Lâu nay chúng ta mê lầm cho ý đó là tâm mình và để cho nó chỉ huy,
dẫn mình đi trong luân hồi sanh tử. Chừng nào lặng những thứ suy nghĩ
ấy, ta mới nhận ra mình vẫn nghe biết phân biệt rõ ràng mà không có sự
can thiệp của ý. Đây chính là cái biết chân thật hiện tiền, sẵn có của
mình. Nhưng vì bình thường chúng ta chạy theo vọng tâm nên quên mất nó.
Cái biết này không tạo nghiệp, không tạo nghiệp thì làm sao luân hồi?
Cho nên tu là để giải thoát sanh tử.
Muốn giải thoát sanh tử thì phải dừng hết các nghiệp, trước nhất là ý
nghiệp, vì ý chủ động. Vì vậy mục đích chúng ta ngồi thiền là để cho ý
lặng. Ý lặng rồi thì cái hằng tri hằng giác hiện tiền, chớ không phải
mất mình. Tâm chân thật ấy không tướng, không động. Còn ý do duyên theo
bóng dáng của ngoại cảnh như người vật mà có, nên nó lăng xăng lộn xộn
hoài, rồi dẫn mình đi tạo nghiệp nữa.
Trọng tâm tu của chúng ta là để trở về
với cái chân thật của mình. Nhà thiền nói chúng ta như người cỡi trâu
đi tìm trâu hay cõng Phật đi cầu Phật, cứ cầu Phật ở ngoài mà quên đi
ông Phật thật mình đang có. Đó là cái lầm đáng thương.
Dưới con mắt nhà Phật, chúng ta không
phải tìm Phật ở đâu, mà chính tâm hằng tri hằng giác của mình là tâm
Phật. Nhưng tâm đó hiện giờ đang bị những thứ nghĩ suy, phân biệt, hơn
thua, phải quấy ngăn che liên tục. Cho nên chúng ta phải dẹp tâm lăng
xăng đó để tâm thật hiện ra. Cũng như mặt trăng sáng trên hư không bị
áng mây đen che nên tối. Nếu nhiều áng mây liên tục che như vậy thì
chúng ta không thể nào thấy mặt trăng được. Ta không thấy mặt trăng, chớ
không phải không có mặt trăng. Cũng như ta không thấy được Phật của
mình, chớ không phải mình không có Phật.
Tọa thiền
chính là để dừng tâm lăng xăng ấy lại. Lâu nay nó làm chủ mình, bây giờ
ta giành quyền làm chủ lại. Không chạy theo nó nữa thì nó phải dừng.
Chúng ta làm chủ được ý niệm lăng xăng đó là chúng ta làm chủ được
nghiệp. Ngược lại, nếu để nó làm chủ mình thì khi nhắm mắt nó dẫn mình
đi đâu mình cũng phải chạy theo nó, không cưỡng lại được.
Vì vậy ý nghĩa của ngồi thiền rất quan
trọng. Ngồi thiền để làm Phật chớ không phải ngồi thiền để chơi, hay
ngồi thiền theo dưỡng sanh cho khỏe mạnh. Ngồi thiền là từng bước dừng
nhân tạo nghiệp. Nhân tạo nghiệp sạch thì nghiệp sạch. Nghiệp sạch thì
giải thoát sanh tử. Khi đó cái hằng tri hằng giác của mình hiện bày. Cái
đó không bị nghiệp dẫn nên nó giải thoát sanh tử. Sống được với cái đó
thì chúng ta không còn khổ trong luân hồi nữa. Đó là chỗ cứu kính của
việc tu tập tọa thiền.
Chúng ta thường xem người điên là
những người đáng thương, nhưng không ngờ mình lại giống hệt người điên.
Bởi vì những chuyện đâu đâu năm trên năm dưới, cứ lảm nhảm trong đầu
hoài. Người điên nói ra miệng, còn mình thì nói thầm thầm bên trong. Hết
chuyện này tới chuyện kia, chuyện gì mình cũng nghĩ được, cũng nhớ
được. Cứ như vậy mà lảm nhảm suốt ngày, không yên được một phút nào.
Nghĩ nhiều, suy tính nhiều thì nặng đầu, như vậy tự mình làm khổ mình,
chớ có ai vô đó đâu.
Bây giờ chúng ta chưa dừng được hoàn
toàn những thứ nghĩ tạp nhạp ấy, nhưng nếu làm chủ được phần nào, đầu
mình nhẹ chừng đó. Người suy nghĩ nhiều thì có nhiều chuyện, có khi
những chuyện không đáng nghĩ vẫn cứ nghĩ luẩn quẩn mãi, đến chừng có
chuyện cần phải nghĩ thì nghĩ không ra. Con người thường kỳ lạ như vậy.
Chỉ khi nào những thứ nghĩ lộn xộn
dừng lại, tâm thanh thản thì trí tuệ mới sáng, chừng đó cần nghĩ là ta
nghĩ được ngay. Cho nên nhiều người nói “Con có lỗi khi ngồi thiền
thường giải quyết những vấn đề mà ở ngoài chưa giải quyết được”. Vì giải
quyết được nên cứ ngồi đó giải quyết hoài, thành ra quên tu. Đó là một
lẽ thật. Tại vì khi ngồi thiền, tâm hơi yên một chút, bỗng nhớ lại vấn
đề trước kia mình bế tắc, bây giờ tự nhiên sáng ra, thấy rất rõ. Thấy
hay quá, nên mình lo giải quyết mà quên mất mục đích chính của mình là
ngồi cho tâm yên.
Như vậy để thấy rằng mục đích tu của chúng ta là để tâm được tĩnh lặng. Tâm được tĩnh lặng
thì trí sáng. Như nước ở dưới hồ đục, chúng ta múc đổ vào lu. Sau một
thời gian từ sáng đến chiều, nước lóng lại trở nên trong. Nước trong
không phải chỉ do mình lóng, mà bản chất của nước là trong. Nó đục là vì
lẫn những cặn bã li ti. Cặn dừng lại, lóng xuống thì nước trong trở
lại. Mặt nước đục thì cảnh không hiện được. Mặt nước trong mới hay hiện
rõ tất cả cảnh bên ngoài. Nước trong tức là sáng, nước đục tức là tối.
Chúng ta ngồi thiền là để lóng những
cặn bã trong tâm xuống. Cặn bã lặng rồi thì tâm an. Tâm an thì trí sáng.
Đó là kết quả gần nhất của việc ngồi thiền. Còn kết quả xa, kết quả
cuối cùng là giải thoát sanh tử. Người tu Phật mà không chịu ngồi thiền
là một thiệt thòi lớn. Bởi vì tâm lăng xăng không yên thì nghiệp dẫn
hoài. Nghiệp dẫn thì phải trầm luân sanh tử không có ngày cùng.
Người tu thiền chẳng những tâm được
yên, trí sáng mà cơ thể lại tốt nữa. Cuộc sống lúc nào cũng vui tươi,
không buồn không khổ. Thường mỗi khi chúng ta nghĩ tới người mình ghét
thì mặt cau lại, nghĩ tới người mình giận thì mặt đỏ lên, nghĩ tới người
mình thương thì tự nhiên muốn rơi nước mắt v. v… Cứ như vậy nên cả ngày
gương mặt chúng ta thay đổi không biết bao nhiêu lần. Chỉ khi không
nghĩ gì hết thì gương mặt mình mới bình thản, an nhiên, tươi tỉnh. Đó là
lợi ích cụ thể, gần nhất của người tu thiền.
Tâm đã an thì tự nhiên thân ít bệnh.
Người có mối sầu lo trong tâm, thân rất dễ sanh bệnh. Bệnh sầu lo các
bác sĩ sợ lắm, vì dù có thuốc hay cũng không trị nổi. Chỉ biết tu thì
sầu lo mới giảm, mới dứt được. Đó là một lẽ thật. Hiểu như vậy mới thấy
giá trị của việc ngồi thiền. Người không hiểu thường hay phê bình: “Làm
gì mà ngồi lim dim hoài! ” Có nhiều người chỉ trích rằng, tôi dạy Tăng
Ni, Phật tử không làm gì hết, cứ ngồi lim dim lim dim suốt ngày thật vô
ích. Người nhìn cạn thấy ngồi thế như vô ích, nhưng sự thật đó là việc
làm hết sức quan trọng.
Chúng ta suốt ngày hay suốt đời cứ
chạy ra ngoài mà chưa bao giờ nhìn lại mình. Khi nhìn lại rồi mới thấy
mình là cái gì, mới biết những niệm lăng xăng chợt sanh chợt diệt không
phải thật mình.
Lâu nay do mê lầm, chúng ta nhận đó là mình. Đến khi cái sanh diệt ấy dừng lại, ta mới nhận ra được còn có một cái tối quan trọng, không sanh không diệt, luôn tỉnh sáng và hiện hữu bên mình. Đây mới chính thật là mình. Nhận ra như thế là tìm lại được trân bảo nhà mình từ lâu đã quên mất. Một việc làm như vậy mà có thể nói vô ích được sao!
Lâu nay do mê lầm, chúng ta nhận đó là mình. Đến khi cái sanh diệt ấy dừng lại, ta mới nhận ra được còn có một cái tối quan trọng, không sanh không diệt, luôn tỉnh sáng và hiện hữu bên mình. Đây mới chính thật là mình. Nhận ra như thế là tìm lại được trân bảo nhà mình từ lâu đã quên mất. Một việc làm như vậy mà có thể nói vô ích được sao!
Ở đây, tôi chỉ nói khái lược về ý
nghĩa và lợi ích của việc tu tập tọa thiền như thế thôi. Quí vị muốn
biết hết giá trị của nó thì hãy từng bước đi vào thực tập. Chừng ấy, như
người uống nước nóng lạnh tự biết, đâu thể nói tới được.
Trích Hoa Vô Ưu – HT.Thích Thanh Từ
Không có nhận xét nào